Ở Việt Nam mình thì ít có các hostel, chỉ có ở mấy thành phố nhiều khách nước ngoài du lịch thì họ mới mở, ví dụ như Đà lạt, Nha Trang. Và chủ yếu là do người trẻ mở ra. Ở hostel, mình sẽ ở trong phòng tập thể mà không biết trước người chuẩn bị ở với mình sẽ là người như thế nào, những gì sẽ xảy ra tiếp theo trong mấy ngày mình lang bạt ở cái xứ khác. Mình sẽ có những trải nghiệm thú vị, một số trong chúng làm mình vui đến trào nước mắt. Những trải nghiệm mà khi mình nằm ở một khách sạn, nhà nghỉ mình sẽ không có.
Như lúc bạn vừa bước xuống xe, anh chủ cái hostel đó bay xuống xách đồ lên phòng cho bạn giống như là đứa em đi đâu xa mới về, rồi hỏi han kiểu như, trời ơi, đi đâu mà giống như quân Hồi giáo vậy em, bịt kín hết mặt, chả thấy mũi đâu.
Như hostel tôi ở trên Đà lạt, lúc mới lên tôi ở một mình một phòng, sau đó có hai cô Pháp và một cô Hàn Quốc đến ở chung, buổi tối, mọi người tập trung ở hành lang rồi thay nhau cắt tóc, cạo trọc nhau, bọn chúng bảo là đã đi tới đây rồi, đã bay đến những hang cùng ngõ hẻm, đói khổ, cướp giật gì cũng đã qua, thì mấy cái cọng tóc vương vấn mà làm gì, với cả cũng khỏi phải gội đầu. Nghe nói mà chẳng có lý do gì chính đáng, tự dưng mình thương bọn nó dễ sợ.
Tôi chưa từng chứng kiến cảnh cạo đầu tập thể như vậy, nên lần đó, tôi cười đến nấc, cảm giác đứng nhìn từng mớ tóc rụng xuống, giống như là đang nhìn những phù phiếm nhân gian bay đi vậy đó.
Ở cái hostel tôi ở trên Đà lạt, là Dalat Smile Hostel, cái hostel đã mang nghĩa là nụ cười rồi, mà những người trong đó cũng dễ thương trời đất, có lẽ thời tiết trên đây làm cho người ta đối xử với nhau nhẹ nhàng hơn, mà tui quen với cái lối xối xả vào mặt rồi, nên nhiều khi người ta nhẹ nhàng quá làm tui muốn khóc. Tui cứ trời ơi, trời ơi hoài vậy đó.
Như buổi sáng tui đi xuống dưới lầu pha cà phê, không mang theo dép, tại tui làm biếng, mà anh chủ khách sạn bảo, trời lạnh, em mang dép vào chứ để bệnh. Ảnh nói kiểu đó, tim tui nó nát bét ra mất thôi.
Những buổi tối, trời mưa, mọi người trùm chăn nằm hết ở phòng, mỗi đứa một góc trong cái phòng giăng đầy quần áo, đồ đạc quăng không chừa một xó xỉnh nào, mỗi người một cuốn sách vừa đọc vừa chuyện trò, như những con người đã thân từ kiếp nào, bọn chúng tôi nói đủ thứ chuyện trên đời, về những nơi đã đi, những nơi sắp đến, về ước mơ, về những điều sắp tới bằng cái thứ tiếng của mỗi người, bằng cử chỉ nét mặt, gặp từ nào bí quá, thì lại cười vang lên rồi lấy máy tính tra google dịch.
Buổi sáng ở hostel tôi ở, anh chủ khách sạn làm điểm tâm cho mọi người, và trà, cà phê miễn phí, dù bạn có chuẩn bị đi đâu trong ngày hôm đó, thì cái bữa sáng mà lúc mọi người tập trung lại với nhau, vừa ăn vừa nhìn mưa rơi, sương vẫn còn rơi xuống trên những chiếc lá, rồi ngước nhìn lên người mới ngủ dậy rồi bảo good morning, xong cười toét miệng, cũng là một thú vị không thể bỏ qua.
Bạn có thể vừa nhâm nhi ly trà vừa đi lòng vòng xung quanh, hay xách ly trà đi lòng vòng xuống dưới đường, khi mà hai bên là những giàn hoa của những người dân nơi đó. Lúc đó bạn nghĩ, cuộc đời đẹp chỉ đến thế này thôi chứ nhỉ?
Mà nhiều khi bạn cũng không gần phải thiệt giỏi cái thứ tiếng nào đó thì mới dám nói chuyện với tụi nó, bọn chúng kiên nhẫn lắm, dù có nói giỏi cấp mấy nó cũng ngồi kiên nhẫn để cho mình rặn từng chữ, mà cũng có mấy người châu Á không nói tiếng Anh giỏi, họ cũng lóng ngóng như mình.
Thực ra khi đi đâu đó, người ta sử dụng ngôn ngữ nói không phải là toàn bộ, ở đó, họ còn sử dụng nhiều ngôn ngữ khác nữa. Tình yêu thì đâu cần phải nói ra mới hiểu.
Như hôm tôi nói chuyện với một anh người Nga, do tôi nói Tiếng Anh không có chuẩn lắm, nên tôi toàn viết không hà, anh người Nga ngồi nói chuyện với tôi cũng lấy máy tính ra ngồi gõ luôn, hai người ngồi không nói gì, chỉ ghi ghi mà cười nghiêng ngã cả trời đất.
Ảnh bảo tôi khi nào qua Nga thì gọi ảnh, ảnh sẽ dẫn tui đi thăm thú nước Nga, ảnh và tôi cùng nhau thích nước Nhật thích Ai Cập, Ấn Độ, thích tùm lum thứ giống nhau.
Tôi vừa ngồi đọc lại 8 trang tôi với ảnh viết với nhau mà thấy nhớ. Ngoài ra thì cái quan trọng khi ở hostel nữa là, nó rẻ lắm, vừa rẻ lại vừa bao luôn mình bữa ăn sáng, như chỗ tôi ở chỉ có 80 ngàn thôi, còn được giặt giũ, ăn sáng, uống trà, cà phê nọ kia nữa. Thế thì còn gì bằng.
Rồi muôn đời vẫn thế, những cuộc gặp nhau rồi phải chia tay, cái kiểu chia tay mà biết khó có ngày gặp lại, lúc nào cũng tạo cho mình một cảm giác khác, một cảm giác lạ lùng không miêu tả được hết, bọn mình sẽ ôm nhau, chúc những chuyến đi tiếp theo vui vẻ, khi nào mày qua nước tao thì liên lạc tao sẽ dẫn mày đi những nơi đẹp nhất thế gian này. Ở đó mày chỉ có thể vui bằng cách khóc mà thôi.
Lần đó tôi có cho chị kia chai dầu gió tôi mang theo phòng khi trái gió trở trời, tại cũng không biết cho gì khác nữa. Rồi chị ấy đưa tôi một mớ băng vệ sinh, trong đó có mấy loại tôi thơ ngây không biết nó là cái giống gì, hơi giống kẹo kéo, rồi mở ra, làm chỉ ngồi cười sặc sụa. Ở mấy cái hostel mình sẽ ham học hơn, mình sẽ dễ bay ra cái giếng mình ngồi bấy lâu, mình sẽ biết người biết mình hơn, rồi lúc về lại cuộc sống bình thường, mình sẽ cắm đầu cắm cổ học hành, làm việc, làm rồi học chết sống, yêu thương chết sống, như thể là mai mình chết vậy, yêu chớ không ngày mai chết sao yêu người ta được, cái đó là thiệt, như nhiều khi mình ở hostel mà Tiếng Anh của mình nó cùi mía quá, giải thích họ không hiểu gì, là mình bực bội, nhất quyết lần này phải học phải học lại.
Rồi thấy mấy cô Pháp mà nói tiếng Tây Ban Nha như gió, mình ngồi nghe như vịt nghe sấm, cái bực tức, về nhà phải học tiếng Tây Ban Nha cho bằng được. Rồi lúc mình đi về, mình chia tay với cái hostel mình ở, do mình là người Việt duy nhất nên khi đặt vé cũng lấy rẻ hơn, còn được che dù đến tận xe, hỏi chớ mình có quên cái gì không.
Có quên gì đâu, đi đến đâu, là rơi trái tim đến đó không à. Trời ơi, những chuyến đi ở những phòng tập thể trong mấy cái hostel đó, như vậy, sẽ làm mình nhớ, nhớ như điên. Vậy nên, có đi đâu đó, ngay cả trong nước bạn cũng nên chọn một hostel để ở, có nhiều điều thú vị đang chờ đón bạn ở đó.
Theo: triethocduongpho.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét