Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Trở thành vô hình

Bạn phải đã nghe các câu chuyện về người yogi người có thể trở thành vô hình. Patanjali thử qui mọi thứ về luật khoa học; ông ấy nói cũng không có phép màu ở đó. Một người có thể trở thành vô hình bởi hiểu biết nào đó về luật nào đó. Luật đó là gì?
Bây giờ vật lí nói nếu bạn thấy tôi bạn đang thấy chỉ bởi vì tia sáng mặt trời chiếu lên tôi và thế rồi chúng chuyển động, phản xạ từ tôi. Những tia sáng mặt trời đó rơi lên mắt bạn, đó là lí do tại sao bạn thấy tôi. Nếu có cách nào đó, nếu tôi có thể hấp thu tia sáng mặt trời và chúng không phản xạ, bạn sẽ không có khả năng thấy tôi.

Bạn có thể thấy chỉ nếu tia sáng mặt trời đi tới tôi. Nếu có bóng tối và không có tia sáng mặt trời tới, bạn không thể thấy tôi được. Nhưng nếu tôi có thể hấp thu mọi tia sáng mặt trời và không cái gì được phản xạ lại, bạn sẽ không có khả năng thấy tôi. Bạn sẽ chỉ thấy mảnh tối.
Đó là điều vật lí hiện đại cũng nói; đó là cách chúng ta thấy mầu sắc. Chẳng hạn, bạn đang mặc đồ da cam; tôi có thể thấy rằng bạn đang mặc đồ da cam. Điều đó ngụ ý gì? Nó đơn giản ngụ ý rằng quần áo của bạn đang phản xạ tia da cam ngược lại. Mọi tia khác bị hấp thu bởi quần áo bạn. Duy nhất tia mầu da cam được phản xạ. Khi bạn thấy trắng điều đó nghĩa là mọi tia đều được phản xạ ngược lại. Trắng không phải là mầu; mọi mầu đều được phản xạ ngược lại. Trắng là mọi mầu cùng nhau. Nếu bạn trộn mọi mầu chúng trở thành trắng, cho nên trắng là mọi mầu; nó không phải là một mầu. Và nếu bạn dùng bộ đồ đen thế thì không cái gì được phản xạ ngược lại; mọi tia sáng đều bị hấp thu. Đó là lí do tại sao quần áo của bạn có vẻ đen. Đen cũng không phải là một mầu; nó là không mầu, mọi tia sáng đều bị hấp thu. Đó là lí do tại sao nếu bạn dùng mầu đen ở các quốc gia nóng, bạn sẽ cảm thấy cực kì nóng. Đừng dùng mầu đen và đi trong mặt trời nóng. Bạn sẽ cảm thấy rất nóng vì đen liên tục hấp thu mọi thứ. Trắng mát hơn. Nhìn vào mầu trắng, có mát mẻ. Dùng mầu trắng bạn cảm thấy mát mẻ bởi vì không cái gì bị hấp thu, mọi thứ được phản xạ ngược lại.
Ở Ấn Độ, Jaina giáo đã chọn màu trắng làm mầu của họ vì việc từ bỏ - vì nó từ bỏ tất cả. Mầu trắng từ bỏ tất cả. Nó cho lại mọi thứ, không hấp thu cái gì. Chết được mô tả ở mọi nơi là đen vì nó hấp thu mọi thứ. Không cái gì đi ra từ nó, mọi thứ tan biến vào trong nó và biến mất. Nó là lỗ đen. Quỉ được mô tả ở mọi nơi là đen, ác được mô tả ở mọi nơi là đen, vì nó không có khả năng từ bỏ cái gì. Nó quá sở hữu. Nó không thể cho cái gì: nó không thể chia sẻ.
Người Hindus đã chọn mầu da cam làm mầu của họ bởi lí do nào đó, bởi vì tia đỏ được phản xạ ngược lại. Tia đỏ đi vào thân thể tạo ra dâm dục, bạo hành. Đỏ là mầu của bạo hành, của máu. Tia đỏ đi vào thân thể tạo ra bạo hành, dâm dục, đam mê, rối loạn. Bây giờ các nhà khoa học nói rằng nếu bạn bị bỏ lại trong phòng toàn đồ mầu đỏ, trong vòng bẩy ngày bạn sẽ phát điên. Không cái gì khác được cần; chỉ nhìn mọi thứ đỏ liên tục trong bẩy ngày. Mọi thứ đều đỏ - rèm, đồ đạc. Mọi thứ đều đỏ, các bức tường. Trong vòng bẩy ngày bạn sẽ phát điên; mầu đỏ sẽ quá nhiều. Người Hindus đã chọn mầu đỏ, và bóng của đỏ - da cam, nâu nhạt, và những mầu khác - bởi vì chúng giúp cho bạn trở nên ít bạo hành hơn. Tia đỏ được phản xạ ngược lại; nó không đi vào thân thể.
Patanjali nói rằng một người có thể trở thành vô hình nếu người đó có thể hấp thu mọi tia sáng rơi lên người đó. Bạn sẽ không có khả năng thấy người đó. Bạn có thể có khả năng thấy chỉ cái trống rỗng, trống rỗng đen, nhưng người này sẽ trở thành vô hình. Làm sao điều đó xảy ra cho người yogi? Thỉnh thoảng nó xảy ra. Thỉnh thoảng nó xảy ra và người yogi không nhận biết về nó. Để tôi giải thích cho bạn cơ chế của nó.
Trong hệ thống tư tưởng của Patanjali có một tương ứng sâu sắc giữa thế giới bên ngoài và thế giới bên trong. Nó phải vậy; chúng là cùng nhau. Có ánh sáng; ánh sáng tới từ mặt trời. Mắt bạn cảm nhận với nó. Nếu mắt bạn không cảm nhận nó, mặt trời có thể có đó, nhưng bạn sẽ trong bóng tối. Đó là điều xảy ra cho người mù - mắt người đó không cảm nhận. Cho nên mắt bạn bằng cách nào đó tương ứng với mặt trời. Trong thân thể bạn mắt đại diện cho mặt trời; chúng được nối cùng nhau. Mặt trời ảnh hưởng lên mắt; mắt nhạy cảm hướng tới nó. Âm thanh ảnh hưởng lên tai bạn. Âm thanh là bên ngoài; tai là trong bạn.
Thực tại bên ngoài được biết là tattva, yếu tố, và cái tương ứng bên trong được biết là tanmatra. Trong hệ thống của Patanjali hai điều này là rất bản chất để được hiểu. Tattva là thực tại bên ngoài, mặt trời, và cái tương ứng với nó là cái gì đó trong mắt bạn, điều ông ấy gọi là tanmatra, phần tử bản chất bên trong bạn. Đó là lí do tại sao có đối thoại giữa mắt và mặt trời, giữa âm thanh và tai, giữa mũi và mùi. Có tương ứng, vô hình; cái gì đó được nối và được bắc cầu.
Khi người ta đi tiếp vào thiền và đi tới hiểu lỗ hổng, nirodh, thế rồi tích luỹ các lỗ hổng, samadhi, thế rồi nảy sinh nhất tâm, Ekagrata parinam; thế thì người ta có thể nhìn vào trong tanmatras, yếu tố bên trong, yếu tố tinh tế. Bạn đã thấy mặt trời bằng mắt, nhưng bạn đã không thấy mắt bạn cho tới giờ. Chỉ trong trống rỗng sâu sắc người ta mới trở nên tỉnh táo và có thể thấy mắt riêng của mình. Bạn đã nghe âm thanh, nhưng bạn đã không nghe tai của bạn đáp ứng cho nó. Rung động đi tới tai bạn, rung động tinh tế, bạn chưa nghe thấy điều đó. Nó quá tinh tế và bạn quá thô. Bạn còn chưa được mịn thế. Bạn không thể nghe thấy âm nhạc tinh tế. Bạn đã ngửi hoa hồng, nhưng bạn chưa có khả năng ngửi yếu tố tinh tế trong bạn, cái ngửi hoa hồng, tanmatra.
Người yogi trở nên có khả năng lắng nghe âm thanh bên trong, cái là im lặng; của việc thấy mắt, mắt bên trong, chính là linh ảnh thuần khiết. Và có cơ chế của việc trở thành vô hình "Bằng việc thực hiện sanyama trên hình dạng của thân thể...."
Nếu người yogi chỉ tập trung vào hình dạng của thân thể người đó, hình dạng riêng của thân thể của người đó, chỉ bằng việc tập trung đó vào hình dạng, tia sáng mặt trời bị hấp thu trong hình dạng và chúng không được phản xạ ngược lại. Khi bạn tập trung vào hình dạng, hình dạng mở ra. Mọi cánh cửa mở ra và tia sáng mặt trời đi vào trong hình dạng và tanmatra của hình dạng của bản thân bạn hấp thu tattva của mặt trời, và đột nhiên không ai có thể thấy bạn. Bởi vì để thấy, ánh sánh phải được phản xạ.
Cùng điều đó xảy ra cho âm thanh:
Nguyên lí này cũng giải thích sự biến mất của âm thanh.
Khi người yogi tập trung vào tanmatra bên trong nhất của tai mình, mọi âm thanh đều bị hấp thu. Và khi âm thanh bị hấp thu, chính sự hiện diện của người yogi sẽ cho bạn linh cảm nào đó về im lặng bao quanh bạn. Nếu bạn đi tới người yogi đột nhiên bạn sẽ thấy bạn đang đi vào trong im lặng. Người đó không tạo ra âm thanh nào quanh mình. Ngược lại, mọi âm thanh rơi lên người đó đều bị hấp thu. Và điều này xảy ra cho mọi giác quan của người đó. Người đó trở thành vô hình theo nhiều cách.
Đây là tiêu chí khi bạn tới gặp người yogi. Đây là tiêu chí. Không phải là người đó cố gắng làm những điều đó đâu. Người đó sẽ không làm chúng; người đó tránh chúng. Nhưng thỉnh thoảng chúng xảy ra. Thỉnh thoảng ngồi cùng thầy....
Điều đó xảy ra cho nhiều người ở đây; họ viết cho tôi. Mới hôm nọ có một câu hỏi, "Quan sát thầy, điều gì xảy ra? Tôi có phát rồ không? Thỉnh thoảng thầy biến mất." Nếu bạn cứ quan sát tôi sẽ có những khoảnh khắc khi bạn bạn thấy tôi biến mất. Lắng nghe lời tôi, nếu bạn cứ tập trung vào chúng, đột nhiên bạn sẽ trở nên nhận biết rằng chúng đang đi ra từ im lặng. Và khi bạn cảm thấy điều đó, thế thì bạn đã cảm thấy tôi, không trước điều đó.
Không phải là cái gì đã được làm. Thực ra người yogi chưa bao giờ làm cái gì cả. Người đó đơn giản vẫn còn trong bản thể người đó và mọi sự cứ xảy ra. Thực ra người đó tránh, những dầu vậy, thỉnh thoảng, mọi sự xảy ra. Phép màu theo sau. Không có phép màu, nhưng phép màu đi theo sau người đã đạt tới samadhi; chúng cứ xảy ra. Giống như cái bóng chúng đi theo người đã đạt tới không gian bên trong.
Đây là điều tôi gọi là khoa học của tôn giáo. Patanjali đã đặt nền móng. Nhiều điều phải được làm. Ông ấy chỉ mới cho cấu trúc khung - nhiều thứ phải được lấp vào trong chỗ hổng. Nó mới chỉ là cấu trúc bê tông. Tường phải được xây lên, phòng phải được làm ra. Bạn không thể sống trong cấu trúc bê tông khung được. Nó phải được làm thành nhà, nhưng ông ấy đã cho cấu trúc cơ sở.

Trích từ "Yoga: Alpha và Omega - Tập 7"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét