Tháng 6-2012, sau khi học xong năm thứ nhất Khoa Quản trị kinh doanh, Trường Đại học Bình Dương, chợt một hôm, Tuyền bỗng thấy đau mắt rồi mấy ngày sau, mắt bị sưng lên. Gia đình vay tiền đưa eam đi nhiều bệnh viện tại TPHCM để khám và kết quả là em có một khối u ác tính trong hốc mũi. Từ đó, Tuyền buộc phải tạm biệt giảng đường đại học để nhập viện, chuẩn bị cho những đợt xạ trị, hóa trị. Thế nhưng, gia đình em quá nghèo, không thể kham nổi những toa thuốc điều trị bạc triệu nên đành đưa em về nhà uống thuốc Nam của chòm xóm cho để cầm cự bệnh…
Từ 3 tháng nay, mũi của Tuyền trương to hẳn lên, choán hơn nửa khuôn mặt, đôi mắt lồi ra và đến bây giờ đã mù hẳn. Từ một cô sinh viên nặng 46kg, Tuyền giờ chỉ còn da bọc xương, nặng khoảng 25kg.
Ba hớt tóc, má bán cơm trước cửa nhà, 3 đứa em nhỏ còn học mẫu giáo, tiểu học, nên trong hoàn cảnh ngặt nghèo, Tuyền chỉ biết trông chờ vào số phận, ngày ngày cầu mong mình đừng vội phải rời xa người thân.
Có thể nói hoàn cảnh của em Phan Thị Mỹ Tuyền, đang lâm vào đường cùng không lối thoát. Người mẹ nhói lòng đớn đau khi nhìn cảnh tượng đứa con mình đang chóng chọi lại những cơn đau tột cùng của thân xác, mà chỉ biết gạt dòng nước mắt đứng nhìn trong vô vọng. Còn tình cảnh nào hơn thế, giữa tình mẫu tử thiêng liêng, đang gần xa cách trong sự vô vọng không lối thoát.
Còn nỗi đau gì hơn thế, những số phận trong một cảnh ngộ, bóng đêm cuộc đời đang phủ đầy cả một mái ấm tan thương không tìm ra lối thoát giữa cuộc đời. Nước mắt chắc sẽ rơi mãi trong nỗi đớn đau của thân xác, lẫn tâm hồn và cho đến hồi cạn kiệt. Nếu không có bàn tay giúp đỡ của cộng đồng, xã hội và các mạnh thường quân.
Đồng Cảm xin tha thiết kêu gọi các mạnh thường quân, nhà hảo tâm, và toàn thể thành viên chung tay đóng góp một chút tình người để cùng sẻ chia phần nào kinh phí để duy trì mạng sống của em Phan Thị Mỹ Tuyền, cũng như chia sớt nỗi đau của người mẹ đang âm thầm gánh chịu.
Và sự cảm nhận của một vị hảo tâm
THƯƠNG EM GÁNH TỘI MỘT MÌNH...
… Người mẹ, nước mắt ngắn dài, xua tay khi tôi đưa máy ảnh lên: "Cô ơi, cô đừng đưa lên báo nghe cô. Tội nghiệp, nó không muốn phiền ai. Giờ hai mắt nó mù rồi, không thấy cô chụp hình, chớ nó thấy thì cô khó lòng chụp được. Giờ, ai biết, tới thăm thì vợ chồng tôi cảm ơn, chứ nó biết đưa lên đài lên báo kêu gọi này nọ, nó tủi thân..."
Tôi bật khóc dù cố nén. Con bé bằng tuổi con gái tôi, học cấp 3 cùng trường với nó. Nếu không bịnh như vầy, giờ có thể tung tăng vào năm 3 như các bạn... Giờ, bé nằm như chiếc lá trên giường - nơi được coi là sạch, đẹp nhất trong nhà, nhưng cũng không giấu nổi cảnh trống trước hở sau - phó mặc cho định mệnh.
Tôi chưa làm gì được cho bé ngoài việc móc hết số tiền có được trong túi, đưa cho người mẹ. Tôi chỉ mong các bạn của tôi đọc được những dòng này, hãy cùng chung tay chia sẻ để giúp bé vượt qua kiếp nạn này.
Mong lắm thay...
THƯƠNG EM GÁNH TỘI MỘT MÌNH...
… Người mẹ, nước mắt ngắn dài, xua tay khi tôi đưa máy ảnh lên: "Cô ơi, cô đừng đưa lên báo nghe cô. Tội nghiệp, nó không muốn phiền ai. Giờ hai mắt nó mù rồi, không thấy cô chụp hình, chớ nó thấy thì cô khó lòng chụp được. Giờ, ai biết, tới thăm thì vợ chồng tôi cảm ơn, chứ nó biết đưa lên đài lên báo kêu gọi này nọ, nó tủi thân..."
Tôi bật khóc dù cố nén. Con bé bằng tuổi con gái tôi, học cấp 3 cùng trường với nó. Nếu không bịnh như vầy, giờ có thể tung tăng vào năm 3 như các bạn... Giờ, bé nằm như chiếc lá trên giường - nơi được coi là sạch, đẹp nhất trong nhà, nhưng cũng không giấu nổi cảnh trống trước hở sau - phó mặc cho định mệnh.
Tôi chưa làm gì được cho bé ngoài việc móc hết số tiền có được trong túi, đưa cho người mẹ. Tôi chỉ mong các bạn của tôi đọc được những dòng này, hãy cùng chung tay chia sẻ để giúp bé vượt qua kiếp nạn này.
Mong lắm thay...
ĐẶNG MỸ DUYÊN
Mọi chi tiết, xin liên lạc: Trần Thị Thủy Tiên (mẹ bé Tuyền): 01208-982-982
Nhà số 27, đường 7.7,
Ấp Ninh An, Xã Bàu Năng,
Huyện Dương Minh Châu, Tây Ninh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét